Cuộc sống luôn biến đổi, nhưng tâm trạng của chúng ta cũng là những dòng nước thất thường, nổi lên và rơi xuống. Bài thơ buồn dưới đây là những cảm xúc chân thành, là tâm sự của những người đang trải qua những thăng trầm của cuộc sống. Hãy đắm chìm vào những từ ngôn này và tìm thấy phần nào đó của chính mình.
Đêm buồn ôm lấy bóng hình quen thuộc.Những ký ức trỗi dậy, nhòe mờ trong mắt.Cơn gió lạnh buốt làm xao lạc hồn.Chợt nhận ra mình đang bơ vơ giữa đêm.
Ngủ đi em, giấc mơ đẹp sẽ đến.Đôi cánh tình yêu vút cao, bay xa.Tình thắm kia, dù có khó khăn,Chắc chắn sẽ nở hoa, đẹp tươi ngát.
Dòng đời trôi, gió lạnh cắt da.Đêm buồn thao thức, những kí ức nát tan.Giữa đám đông, cô đơn thấu hiểu,Chẳng còn gì, ngoài nỗi đau thương.
Có phải đời ta như bức tranh u ám,Bóng tối vây quanh, lòng chìm đắm.Nhìn cuộc sống như bức tranh đen trắng,Không màu sắc, chỉ còn cảm giác trống trải.
Cuộc sống buồn trôi qua êm đềmTrải nghiệm đau thương, học tình người.Là kiếp người dẫu xa vời bến bờLong đong giữa biển đời huyền bí.
Dòng đời như dòng nước trôi mạnh mẽLuôn tiếp tục hành trình của mình.
Một ngày nào đó, anh nhớ không em?Đôi mắt biếc hóa mơ khao khátLời ngọt ngào dường như đã cạn lụtEm đi xa, đôi môi chát lạnh.
Có một ngày, bước chân lẻ loi đôi lẻĐường xưa quen, giờ còn lại hai ngảÔm ấp ấm áp nay biến thành xa lạÁnh mắt chiều, tình cảm ngừng trôi.
Có một ngày, giọt lệ anh rơi bên đườngMưa dày đặc, cuộc tình giữa trời trắngKhi em vội vã bước đi về ngả nàoLời yêu thương chưa nói đã nát tan.
Có một ngày, không áo mặc màu thời gianEm khoác áo hồng, sen hòa quyện sắc màuTừ đó, duyên tình ta giã từ biệtChẳng biết làm sao khi đứng nhìn nhau.
Có một ngày, dõi theo bóng trời caoLòng tự hỏi liệu em có nhớ không?Ngày xưa kia, ta không biết dang dởChẳng nghĩ rằng tình, sẽ tan thành vụn.
Chắc bên ấy thương anh nhiều biết mấyỞ đó anh muốn gì họ đều chiều theoKhác với em, họ không chán anh đâuTình cạn khô, nhưng họ có thể chăm sóc.
Chắc bên ấy, anh luôn vui vẻ thôiChẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầuThôi anh, hãy trở về bên ấy điEm buông tay, chẳng trách anh đâu còn gì.
Ừ, em biết mình thật là ích kỷMãi giận dữ, chẳng nghĩ suy cho anhEm cũng hiểu, họ luôn tốt với anhNhưng em chỉ yêu anh, rất chân thành.
Thôi thì vậy, để anh trở về bên ấyKhi thấy anh cười, em sẽ vui ngay lập tứcCuộc đời còn bao nhiêu con đường phía trướcYêu anh nhiều họ sẽ không bao giờ thay đổi.
Thôi thì như thế, em chúc anh hạnh phúc bên ấyĐừng nhớ đến em, đừng day dứt làm gìEm mạnh mẽ, chẳng bao giờ biết khócHãy yên lòng và bước đi nhẹ nhàng!
Quá khứ à! Bỏ đi và đào sâu chi để làm gì?Vết thương sầu đã là quá khứ lâu rồiKhông cần phải mở lại, hãy để nó qua điĐể tình yêu mới tỏa sáng trong hiện tại.
Sống suốt giữa bóng tối và ánh sángGiữ kín những đau thương bên trongTrải qua những kí ức nát bểNhận lấy nỗi đau chất chồng.
Hiện tại! Ngày qua ngày bình thườngCuộc sống luôn bận rộn giữa thị trấnBao nhiêu vất vả muốn buông lỏiNhưng không thể, vì đời vẫn giữ lại.
Nhìn đứa trẻ, tâm hồn ngây thơCó những tội lỗi, sao phải xót xaChấp nhận tất cả vì con là tương laiMặc kệ mọi thứ, con sẽ là phía trước.
Tương lai! Bước đi từng bước mộtĐối mặt với đời, không để ý đến ghen tuôngDù mai sau thế nào đi nữaPhó mặc hết cho con thuyền định mệnh.
Mọi người đều trải qua chuỗi ngày sinh lão bệnhĐến lúc cuối cùng... đối mặt với vòng cuối... là hết.
Loài người sống trong thế giới đa dạngQuan hệ xã hội rối bời, khó lườngTấm lòng đong đầy hơn cả những đồng tiềnChân thành vượt trội so với lương bổng.
Truyền thống cao quý, đạo đức xa xỉCứu giúp người khác trở nên khó khănThường thức hạnh phúc trong cuộc sống nhỏ béKhám phá niềm vui ẩn sau những công việc đơn giản.
Đường đời uốn khúc khôi ngôi nhìn vô hạnThế sự xoay chuyển như ly rượu thơmPhối hợp giữa phụ tử, phu thê điệu nghệHình tượng huynh đệ tạo ra bức tranh giao thoa.
Tình bạn thật sự bền vững bởi lòng trung hiếuThành công và danh tiếng chỉ là ngẫu nhiênĐánh giá và khen chê tùy thuộc vào lời nóiTruyền đạt lòng trung hiếu, lòng trung thuận.
Trên con đường hạnh phúc, chúng ta ngược lốiĐiều đó không ngăn cản việc chung đườngGiọt sương buồn kết tơ hoa lá nở rộTim đau đớn, duyên số ngược nghệch lạ thường.
Cuộc hành trình này khiến em mệt mỏiƯớc mơ của em có được gì đâu?Bước chân ra, liệu có hạnh phúc chờ đợiHay chỉ là đau thương và nước mắt tràn dâng?
Nỗi buồn âm thầm hiện hững qua từng ngàyÔm trọn nỗi cô đơn, em cất giữEm quen rồi, không còn giận hờn nữaPhải mạnh mẽ để vượt qua thử thách.
Hãy vững và lên, tôi ơi, đừng buồn bãBởi có anh, cuộc sống trở nên rạng ngờiBên anh, em cảm thấy hạnh phúc và vui vẻNhưng chắc chắn, đó chỉ là giấc mơ, đúng không anh?
Tình yêu của em dành cho anh vô hạnNhưng chúng ta sẽ mãi mãi cách xa nhauYêu thương một thời, rồi nhạt nhòa lặng lẽVà em sẽ đi tiếp, chỉ một mình một hướng.
Rượu lạnh tựa vào tim giữa đêm tốiCàng buốt gió lạnh, lòng càng giá băngNiềm đau chật chội đọng mãi trong hồnTrào tuôn như dòng sầu đỏ bóng môi.
Rót cho tôi chén rượu ấm lòng đêmUống say để quên bóng đời khắc sâuĐừng để tôi tỉnh giấc trong giả tưởngTình xa xôi, giấc mộng buồn bã.
Tôi muốn quên hết nỗi đau ngày xưaThân phận dường như tàn phá, hư hạiĐâu đó, giữa bóng tối, tôi chán nảnNgười lang thang trong cõi đời huyền bí.
Chất rượu thấm sâu vào tận tâm hồnĐập vỡ chén ly, hồn bay tự doQuanh ta cuộc sống điên đảo, cuồng loạnGục xuống, nghe rõ tiếng cười rợn ngợp.
Cười, rồi khóc trong vô thức mê mảiSay tỉnh giữa đêm, đỉnh điểm hoang dạiVà giữa thế giới lạnh lùng, vô tìnhHồn tôi bay xa, chẳng muốn trở về.
Em lặng lẽ giữ kín biệt tình thươngBiết rằng duyên nợ khó lòng trọn vẹnTháng năm trôi, em che giấu tình sầuĐêm đêm ôm mối tình, đau đớn rên rỉ.
Nhìn bóng trăng vàng kia phai mờMây đen che khuất sao không trở vềTuyết rơi đầy, lòng lạnh tái têEm lặng lẽ giữa bốn phía hoang vắng.
Gọi tên anh giữa không khí yên lặngBước đi thầm lặng trong cuộc đờiNhìn lá vàng chờ rơi sáng bên cạnhNhư làm lễ tiễn biệt thương nhớ đã qua.
Đời trôi qua, thăng trầm mệt mỏiTình trái ngang, chết lịm dần dầnSuốt cuộc đời, lận đận phù vânNhớ thương nhiều, thương đau nhiều lần.
Lòng xót xa, nước mắt lăn dàiThương đau bởi trót lỡ yêu người.
Bao giờ đó anh cảm thấy tim đau Khi tình yêu ta phai màu như nhung nhớKhông còn coi trọng yêu thương như hơi thởChúng ta đã bước sai lối
Có khi nào anh muốn thả lỏng tất cảKhi tình cảm không còn khắc sâu trong tâm hồnBởi nơi anh coi em như người xa lạGặp nhau giữa con đường, chỉ là lướt qua
Có bao giờ anh mơ về những đêm thâuEm kề bên như thuở ban đầu ân áiNhưng trong tim đã lạnh lẽo và hoang hoảiKhi chúng ta không còn thuộc về nhau nữa
Có khi anh vội bước rất nhanhĐể em phía sau đứng đợi mong chờGìn giữ cõi lòng sóng sánh không kìm nénEm bóng hình một mình khi bóng tối buông xuống!
Ta quên những lời nhớ, kể cả trong thơQuên hận thù, vu vơ, kể cả lòng ngờChìm đắm giữa dòng đời biển rộng và bể dâuĐể quên mất sức khỏe, vụng trộm bản thân.
Chăm chỉ học tập, làm việc chăm chỉVẫn trẻ, dốc sức tích luỹ vững vàngLao vào công việc như ong siêng năngNhưng trời ơi, ông trời không ưu ái.
Đầu óc sắc bén, tính cách tốt tỏ ra khám pháBản tính tốt nên đôi khi ngây thơ đến đáng yêuLuôn lạc quan, giúp đỡ người khác để họ thoải máiPhải công nhận cuộc đời này cần phải tu tâm.
Trải qua bao thách thức với những biến độngHiểu được một lẽ điều cao thâm đơn giảnLuật nhân quả là không có lý do gì phải ngao ngánHãy sống vô thường và chấp nhận mọi điều.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềmGiữ cho mọi thứ cân bằng để tâm hồn thanh thảnKhông nên cố gắng đòi hỏi quá nhiềuĐược một phần, mất cả vạn lần, giá là bao nhiêu?
Có ai biết hạnh phúc giá như thế nàoBán cho tôi một liều để tôi uống sạchBiến khổ đau thành niềm vui, sung sướngMang niềm hạnh phúc thay thế sầu muộn trong cuộc sống.
Có ai biết giá của giọt nước mắt khi rơi xuốngKhi người ta nói lời từ biệtLẻ loi, cô đơn, lệ sầu lã chảTrái tim buồn giờ đây hoá đá lạnh.
Có ai biết giá của sự lừa dốiKhi ngày xưa người ấy nói yêu tha thiếtRằng tình ta sẽ mãi mãi bất diệtNhư mặt trời, như ánh nguyệt vẫn tỏa sáng.
Có ai biết giá của sự phản bộiSao người đó không âm thầm hối lỗiYêu đắm, say đắm, không phải là tội lỗiNhưng anh ấy đã vội bỏ đi, đành chấp nhận.
Giá một cuộc chia ly là bao nhiêu?Để người ta ướt mi, thương nhớ lan tỏaGiá cuộc tình tan vỡ có biết không?Và biết giá rồi, liệu có buông được không?
Cơn buồn, như là biển, rộng lớn bao laTa, chiếc thuyền, mải mê, chẳng biết dừng lạiChẳng biết chọn lựa dòng nước nào là đúngNgỡ rằng có ngày, bên ai đó, ta sẽ hạnh phúc.
Vì sao ta chẳng thể chọn được dòng nướcLòng ta nuôi hy vọng, mơ ước làm sao?Ngỡ rằng có ai đó sẽ cùng ta điNhưng đời trêu ngươi, chỉ là giấc mộng thôi.
Kiếp này, ta không tiếc gì cảNỗi buồn lẫn hạnh phúc đều là chất liệuThác ghềnh trải đời như con thuyền mụcCùng kiệt tác, chỉ để múc ánh trăng trắng.
Nhiều lần ta cố gắng bỏ lại phía sauNhưng cuối cùng, mọi thứ trở nên cuồng nhiệtTrái tim nghẹt thở, nhịp đập không thể nổiXót xa khi ta lỡ đánh mất cuộc tình đau thương.
Cuộc đời như là dòng nước mắt không màuKhông gì có thể lau khô quá khứBình minh ơi, liệu có loé rạng không?Con thuyền ta lãng đãng dưới bức tranh mơ mộng.
Nếu một ngày kia người ấy bước điCô gái ơi, hãy để tâm hồn bay caoCuộc đời nhiều thăng trầm, ngã ngũHãy cười, vương bước mặc cho đau thương.
Nếu một ngày kia người ấy lạnh lùngCô đừng trách, giữa đời bất công nhiềuPhượng hoàng sẽ từ tro mà hồi sinhVà cô, sẽ đẹp như bức tranh tĩnh lặng.
Nếu một ngày hạnh phúc chẳng tìm thấyCô đừng buồn, đón nhận bóng đêm tĩnh lặngĐôi khi, đời vận động, tình sẽ trở lạiChờ đợi, như hoa nở sau cơn mưa.
Nếu tình yêu kia chợt nhạt nhòaĐừng tự trách, trái tim có lúc ngơ ngácChấp nhận, để cuộc sống trôi qua bình yênVà hãy nhớ, cô xứng đáng với tình yêu.
Khi trái tim cô đầy đau thươngNhững mảnh vỡ không thể lành lặnĐừng choáng ngợp, hãy vững tâmNhìn cuộc sống, chỉ còn lại tàn tro.
Ta lang thang giữa thế giới dối tráNgười thân hay kẻ lạ đều vô tìnhTrách cuộc đời, chìm nổi trong điêu linhHay oán trái tim bị ràng buộc.
Làm khách nơi dương trần tẻ nhạtMượn tiếng cười để chìm đắm trong u mêThẳm trong tim là bao nỗi ê chềCười nói, chỉ để đêm đến đau đớn.
Khi bóng tối khuất phủ bầu trời rộng lớnLà lúc trái tim nghe nhẹ nhàng rung độngMột chút kí ức vẫn nồng nàn vương mãiVội vàng trôi giữa cuộc sống hối hả.
Ta với ta …mà bỗng nhiên trở thành xa lạNgười với người mà tại sao lại lỡ lạcQua đêm, trời chói loá bình minh nở rộSao không thể đánh thức tình cảm đã khuất.
Con đường mà ta cùng người đi chung bướcBây giờ trở thành đường mòn cô đơnĐành lòng thôi, vì mỗi người một hướngCố níu giữ chỉ làm tăng thêm đau lòng.
Chia tay rồi ta trở lại là chính mình!
Mỗi chiều về, bước chân em lang thangTìm giọt nắng cuối ngày…đắm chìm trong vàngSợ bóng tối khuất, lòng em gặp thoảng buồnNhững đớn đau khắc sâu theo dấu chân chầm chậm.
Biết bao giờ nỗi nhớ mới nguôi nguýtTình đã mất, lạc loài giữa cõi hư vôGiọt mưa rơi, đêm về, gió thầm thì thầmNghe tiếng kêu, tiếng sầu lẻ bóng tối.
Không gặp nhau, em lạc lõng, không trở vềThân trôi dạt, nơi đầu nguồn cuối cùng biển rộngCuộc đời em như con thuyền hoang vuBao kỷ niệm lưu luyến, dạt mất vào đêm.
Cho em làm giọt sương mai lang thangLuôn ấm áp lòng, tràn đầy tình thươngChuyện tình yêu chẳng bao giờ phai mờKhông đau buồn hay lo lắng ngậm ngùi.
Ôi hồn lạc, cô đơn, buồn bã, chán lạNhìn quanh sau tất cả, còn ai ở đây?Chỉ có mình ta, làm bạn với tiếng thở dàiHỏi tri kỷ, có phải tri kỷ là mãi mãi?
Trong cuộc sống bộn bề, nhiều suy nghĩ bất tậnChợt rùng mình với một cảm giác không tênCòn lại gì khi ta vốn trôi lênh đênhĐời hối hả, người quên, ta đơn độc vội.
Ôi sợ những khoảnh khắc nhàn rỗiSợ đêm dài, gối mềm nghĩ bâng quơNghe tâm hồn trống trải đến không ngờNghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá.
Có những lúc thấy mình như gục ngãNhững nghĩa vụ cuộc sống cố trả mãi chưa xongNước mắt rơi nhẹ vết thương lòngĐể mai sáng ta không còn phải khóc.
Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai,Đành giữ trong lòng, chờ thời gian vùi lấp,Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập,Người cười thật nhiều, chưa hẳn đã là hạnh phúc.
Một thứ cảm xúc đã lâu ngủ say,Những góc tối trong tim trốn tránh ánh sáng,Dù sống lạc quan, che giấu bằng nụ cười tươi,Nhưng đêm về… bất chợt lộ ra cảm giác cô đơn.
Trưởng thành là khi câm lặng hơn nhiều,Nhút nhát, đắn đo và đầy nhiều tình cảm,Khung cảnh chiều thu trở nên buồn tẻ hơn,Nhạc Trịnh vang lên… nhẹ nhàng chạm vào trái tim.
Nếu một ngày đánh mất niềm tin thật sự,Đi sai lối, liệu ai sẽ ở lại níu kéo,Những cử chỉ chạm nhau, rồi mãi mãi xa cách,Người qua người… nỗi buồn đọng lại nơi này,
Có những nỗi buồn… không biết chia sẻ với ai…!
Ta lẻ loi giữa vòng xoay cuộc sống,Như con thuyền giữa biển bão nơi đây,Bao năm qua gọi là “đoạn đường đời”,Làm sao trôi đi câu chuyện đầy nuối tiếc.
Tình yêu chết hay cuộc đời chẳng may,Người lạc lõng trong số phận đắm chìm,Mỗi đêm giấu nỗi buồn trong lòng tôi,Cay đắng đọng lại như sương lạnh buốt.
Trong làn nhớ mịt mù, tôi trăn trởGiữa cuộc sống… bất hạnh, tôi là đây,Yêu lấy hy vọng, để chờ ngày chia tayKhi tình yêu đến, chuỗi ngày chấm dứt.
Em ơi, có khi nào em hay biết,Giây phút hối hả, tim em khắc sâu niềm tiếc thương.Khi em bước lạc lõng, con đường chẳng còn chung lối,Chia xa để tình yêu chết, giết hại người thương vô tội...
Bước đi cô đơn trên con đường quen thuộc,Thiếu bóng dáng ấm áp làm cho lòng lạnh lùng.Khi đường đời chẳng còn dấu vết hòa mình,Mùa thu về, hồn anh đóng băng giữa lạnh giá.
Anh không trách người đã thay đổi tâm hồn,Mà chỉ tự hỏi tại sao cuộc đời quá khắc nghiệt.Nhiều đau thương kéo dài mãi theo tháng ngày,Chẳng biết đâu là những kỷ niệm hy vọng.
Em đã rời bỏ, anh trở về bước lẻ bóngKhông ai đứng đó đợi chờ và ngóng trông,Những giọt mưa rơi hay lệ chảy cuồn trôi bờ,Trên mi mày nghẹn lời, ký ức nát tan.
Hạnh phúc ngày xưa giờ đã chẳng còn đâuChiếc hôn nồng nàn tan biến ở đỉnh môi,Phố phường quen thuộc nhưng vắng lặng bên cạnh,Trái tim lạnh buốt, em biết chăng.
Ngay lúc này, tôi cảm nhận sự lẻ loiCần một ai đó quan tâm, thăm hỏi bên cạnh.Để giảm bớt chút cô đơn, hờn tủi vương vấn,Với những lời an ủi nhẹ nhàng, êm dịu.
Rơi vào lòng ấm áp như tia nắng đónQuên đi cái lạnh giữa dòng đời gian khổCho sức mạnh khi chân mỏi mệt bước chập chờnTrên đường đời dẫu có sóng nguy hiểm.
Bấy lâu nay nụ cười vẫn lạc lõngTrước những thách thức, cuộc đời nát tanNhững niềm vui xa xôi, không níu kéoMột mình tôi bước, buồn bã lang thang.
Biết bao lâu rồi tôi không gánh chịuChữ đắng cay, bây giờ chấm dứt nơi nàyNước mắt chỉ rơi ở khóe mi thoáng quaVà cuộc đời mở ra niềm vui mới.
Ngay lúc này, tôi thấy mình lẻ loi.
Đêm đã khuya, lòng ta vẫn thao thứcGió lạnh thổi qua, chạm tái tê bờ môiNgười ơi, đêm dài ta thức tỉnh mơ mộngLòng buồn lắm, suốt đêm trăn trở nằm canh.
Thức dậy, một mình, bước ra sân đêm tĩnh lặngTrăng trải ánh sáng bên ta, hiên ngangTrăng, biểu tượng hạnh phúc, trắng ngần mặt đấtNgười ơi, em đâu, sao trăng vẫn lung linh?
Người yêu ơi, hãy nói rằng em yêu anhNhưng em ơi, lòng anh vẫn trống vắngĐêm dài lạc lõng, cô đơn và buồn bãMơ về vòng tay ấm áp, đưa em về bên anh.
Đêm tĩnh lặng, không gì bằng nỗi cô đơnMột mình, nhớ mong người đến bên cạnhGửi chút tình thắm nhẹ nhàng như cánh hồngTrăng ơi, hãy chuyển đạt giùm ta tâm sự.
Đời tôi như làn sương gió phong trầnLang thang tìm áo ấm qua ngày dàiQuê hương xa xôi như giấc mơ chìm đắmNỗi buồn vẫn lưu luyến, trăn trở ngày đêm!
Viết lên giấy, lòng còn nguyên vẹnChập chờn, nửa đời mòn mỏi qua bao gian nanMộng tưởng héo hon, tình tan nát như bức tranhTim đau đớn, như bị đâm ngàn lưỡi dao.
Rơi nước mắt, lòng nghẹn ngào thổn thứcNhớ cha, nhớ mẹ, những người nhọc nhằnGia đình đầy nhiều khó khăn bền tríThân trai gánh chịu bao lần những nụ cười vui?
Dòng đời chảy trôi về phía trướcTìm kiếm ở chốn bí ẩn đầy lặng câmĐêm nay, đêm mai, âm thầm nguyện ướcThịt da ghi những dấu vết xâm hại của cuộc sống.
Có một người… bước chân về trong vội vãMang theo nỗi buồn tơi bời dưới làn mưaBởi tình yêu bỗng chốc trở thành kẻ thừaVà ai có lòng bội vong, quên lời hứa.
Có một người… om nỗi đau trong lòngLệ nhạt nhòa rơi như mảnh hồn đauNgười coi tình như hàng hoá đổi trảCâu hẹn thề vì sao người từ chối.
Có một người… đôi mắt buồn đẫm màu đỏGiấc mơ vỡ vụn, tái tê lòng thươngBước quay về với khoảng trống ê chềCòn đó hay chỉ là dòng lệ buồn.
Có một người… kín đáo nỗi đau thầm lặngMưa đổ mặn bờ môi vô tình rơiBởi nhịp cầu người nỡ làm đôiĐể lỡ cho ai lẻ loi buồn vô tận.
Có một người... dưới trời mưa giá buốt lạnhRơi lệ như canh cánh nỗi sầu vươnThời gian rồi sẽ lành lại vết thươngĐể người thấy mình kiên cường, mạnh mẽ.
Một người kia… khẽ mỉm cười, tiếng nói dịu dàngChữ ân tình dường như sẽ phai mờ.
Có lẽ em nhớ về anh giữa những khoảnh khắc?Đường về còn điệu đà hay lẻ bóng?Nỗi niềm kia liệu có ai chờ đợi?Tim em đã khép kín, ẩn mình trong lạnh giá?
Có khi nào em chợt cảm nhận niềm nhớ?Và có cảm nhận sự khao khát mãnh liệt?Tình yêu mới liệu có thể lấp đầy những mất mát?Ngọt ngào hôm nay liệu có thể là đắng ngắt hôm qua?
Giữa dòng đời, nỗi nhớ đã mòn mỏiEm còn màu xanh trong bức tranh mơ?Nỗi đau liệu vẫn ẩn chứa âm thầm?Kết thúc buồn giờ đây tim anh tan vỡ?
Cuộc sống mong manh nhưng hạnh phúc có thểBao mưa gió đến tan tành trái tim vỡMàu tình phai nhạt vì thiếu duyên nợ…Mùa đông lạnh lùng, cô đơn âm thầm…!
Chiều hôm nay buồn như mùa thu qua điMây xám bay trên khắp bức tranh bầu trờiÁnh nắng tàn, xé toạc vào tim những vết thươngNgàn cánh lá rơi, nhẹ nhàng chơi vơi.
Ta lạc lõng không biết bến đâuChân bước vô thức giữa sương khói mơVết thương lòng chia đời thành nửaQuên mất khúc tình ru đã bao giờ.
Tối buông dần, người vội vã trôiNgẩn ngơ giữa dòng, chẳng nhớ mình là aiBật cười thèm, lòng ha hả mơĐời ngỡ mình là kẻ thần kinh ?
Ánh đèn đường vàng óng khắp phốChạy trốn cả đêm, không biết về đâuNơi thế gian niềm vui mất hết chỗCho kẻ buồn trĩu gánh cả đôi vai.
Mùa thu lá rụng, đếm sao hết ?Cô đơn làm thế nào đếm đượcĐêm lạnh lẽo, sầu ấm chăn gốiTrái tim này… nơi ấm áp ở đâu hong?
Bước chân lê thân mình cô đơnTình đời đầy lừa dối gian tráGiấc mơ tan thành tro tàn mãiThấy thêm chán ngấy, nghĩ đến càng buồn.
Chọn lẻ loi sống cuộc đời như vậyNhẹ nhàng, không mang lấy sầu ưuĐường gập ghềnh hay trời che phủVẫn chấp nhận, không người han hỏi.
Vùi chôn những ngày lầm lạc sai lầmMột thời vội vã, thiếu suy nghĩCho đi chân tình và tất cảNhận lại nỗi đeo ghì trĩu nặng.
Giờ chỉ mong tâm hồn trong im lặngSống nhẹ nhàng, không lo lắng chiều chiBước chân cô đơn trên đường đời điKhông muốn lòng bận rộn gì thêm nữa.
Buồn hay vui, tất cả là lựa chọnKhông như thuở ngày xưa ấy.
Khi tới cuối cùng, vẫn là xa lạDù cuộc đời đã dành trọn cho taMộng đào ngày ấy bao giờ say sưaCũng chỉ là một ngày theo mưa lũ.
Trong hồn ta như muôn cơn gió húĐiên đảo vũ trụ, không chốn yên bìnhTim đau vết thương không thể liềnBao đêm dài vẫn mãi cào xé.
Đã hết rồi tình ơi, xin chào nhéNgày hôm nay đã rẽ lối, thu sầuKỷ niệm đành chôn sâu vào đáy vựcĐường đơn bóng về đâu, ta hỡi?
Tiếng yêu xưa cách trở, tầm tay chạmBờ môi khô rợp nỗi buồn đau lòngTrong tim ta nghẹn nỗi bàng hoàngTrang nhật ký mở ra ngày u ám.
Duyên phận hẩm từ nay, tình đâu dám?Có gì vui đâu, ảm đạm với sầu thươngHạnh phúc đâu sao chỉ thấy chán chường?Rồi ngày mai, sương giăng ngập lối.
Xin chào từ đây, tình trăn trốiKhông hờn dỗi, tên nhau ngừng gọiSân ga tiễn biệt, chuyến tàu xa vờiNgười ra đi, niềm đau ở lại.
Sóng vỗ về, tràn ngập thương nhớChuyến bôn ba, nợ đời nặng trĩuVay lần ấy, trăn trở đầu cầuDanh phận tả tơi, số kiếp khắc khoải
Sóng ơi, có lẽ sẽ lắng lạiTrong giang hồ, linh hồn giữa sóngSống chân thật, giữa đời đa dạngTa dối lòng, người bảo chẳng khôn.
Sóng vỗ cuộc đời, phận kiếp đâu biết trướcĐến đi, cười khóc, bận tâm đến mấy lầnLòng đón nhận, môi mím, nếm trải nhiều lầnHỏi cuộc đời, mươi lần chưa đủ, giá rồi buông.
Một ngày em nhận ra, tình yêu giả dốiKhông còn như trước, em bước ngược thời gianMình em nhuộm màu phai nhạt lối yêu thươngTrên đường cách xa, từng bước, từng dấu chân!
Anh ơi, những đêm lạnh giá, em trườngNắm tay, nụ hôn vội vã, nhưng đã quaTình đầu trao anh, tất cả, ngọt ngào đã cạnBây giờ, đau đớn là em một mình với nỗi buồn.
Anh ơi, những khoảnh khắc êm đềm kiaNắm chặt tay nhau dưới ánh nắng ấmCon đường quen thuộc giờ trở nên lạ lẽLẻ loi buồn, cô đơn giữa bước chân.
Bao yêu thương giờ tan biến hếtTình yêu xưa trở thành hồi ức buồnPhút đầu tiên như một dấu ấn lâu dàiNhớ nhiều nhưng phải chấp nhận xa xôi!
Trên đây là những bài thơ đầy cảm xúc, tâm trạng về tình yêu và cuộc sống, tổng hợp bởi Mytour. Chia sẻ ngay để lan tỏa tình cảm đẹp và tìm thêm sức mạnh mới trong cuộc sống. Hy vọng bạn thấy nhẹ nhàng hơn sau những dòng thơ này. Một khởi đầu mới đang chờ đón bạn!
Link nội dung: https://study-japan.edu.vn/nhung-bai-tho-buon-tam-hon-sau-sac-a15324.html